Giá đâu đó có người đợi tôi
Tôi đã từng tin rằng khi một con người bắt đầu chào đời thì người yêu của họ đã được định sẵn đâu đó trên trái đất này. Để rồi đến một ngày nào đó, hai người đi ngang nhau. Họ sẽ va vào nhau (như mấy bộ phim điện ảnh vẫn thường như vậy) và rồi câu chuyện bắt đầu. Sẽ bắt đầu những tháng ngày nhớ thương, khi mà mỗi buổi sáng thức dậy đã vội vã kiểm tra điện thoại xem có ai đó chúc mình một ngày mới tốt lành không và lúc tối về lại lặng lẽ cùng nhau nghe bản nhạc ấm áp trong một quán cà phê quen thuộc nào đó, lặng lẽ nhìn nhau, và lặng lẽ khiến cho nhau cảm thấy hạnh phúc.
Tôi đã từng tin rằng khi yêu thương ai đó hết lòng thì bạn sẽ được đáp lại, từng tin vào những tình yêu bắt đầu bằng sự chờ đợi. Đôi khi cuộc chờ đợi sẽ kéo dài rất lâu. Ba tháng. Ba năm. Hay thậm chí là mười năm, hai mươi năm. Nhưng rồi phía bên kia sẽ nhận ra rằng tình yêu không bằng đầu từ những rung động ngây ngô mà bắt đầu bằng những tình cảm chân thành. Cuộc tình có thể bắt đầu muộn hơn một tí, khi con người đã bắt đầu chính chắn hơn trong suy nghĩ và hành động. Nhưng cuộc tình sẽ kéo dài rất lâu, đủ để người ta yêu đến bạc đầu, đủ để mỗi phút giây trôi qua người ta lại thấy nhớ một vòng tay, một cái ôm, một ánh mắt, một nụ cười. Chắc lúc đó tôi cũng đã già, người tôi yêu cũng vậy. Nhưng người già lụi cụi vậy mà yêu đằm thắm hơn, da diết hơn những người trẻ. Bởi họ đã đi qua hết một chặng đường đời, đủ để nhìn nhau không phải bằng những món đồ hiệu bên ngoài, bởi mái tóc óng mượt như tơ, làn da mịn màng như da em bé mà họ nhìn bằng trái tim. Mà trái tim thì nào có nói dối bao giờ.
Tôi đã từng tin rất nhiều thứ, đủ để sống, đủ để mộng mơ và đủ để yêu, hay đó không hẳn là yêu mà chỉ là những gì tôi vẽ nên cho chính mình. Đủ để một đứa trẻ có thể ấp ủ về một ngày tôi sẽ đến nơi có người tôi yêu và yêu tôi. Khi ấy tôi sẽ thôi những tháng ngày lang thang một mình trên khúc đường Nguyễn Huệ, đôi lúc chỉ để chạy vòng quanh, không đến nơi nào cả, chỉ là chạy vọng quanh. Tôi sẽ không phải ngồi một mình trong quán café và bắt đầu nhấm nháp cái chất đắng từ từ trôi vào cuống họng. Tôi sẽ không phải trải qua những ngày không tên, những ngày mà cuộc sống sẽ lặng lẽ đến và đi theo một nhịp điệu buồn tẻ, để khi ai đó bất giác hỏi tôi về một ngày nào đó trong quá khứ, lại ngẩn ngơ. Và ngẩn ngơ là cách duy nhất để tôi có thể làm vì ngày đã trôi đi mất, đâu đó phía bên kia cuộc đời. Đâu đó mà dù cố kiếm tìm tôi chỉ có thể ngửi thế được dư vị đâu đó quanh đây nhưng hình ảnh thì mờ nhạt, giống như đi về 1 nơi nào đó, xa lắm.
Dạo quanh nhà sách và bắt gặp cái tựa khiến tôi phải ngẩn ngơ “Giá đâu đó có người đợi tôi”
Ừ thì biết đâu mình vẫn chưa sống đủ, chưa yêu đủ nên vẫn chưa đến được nơi đó. Và tôi lại bắt đầu tin, bắt đầu hy vọng vào những ngày mai.
Ừ thì biết đâu mình vẫn chưa sống đủ, chưa yêu đủ nên vẫn chưa đến được nơi đó. Và tôi lại bắt đầu tin, bắt đầu hy vọng vào những ngày mai.
Dù tôi vẫn chưa biết được rằng “đâu đó” là ở đâu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét